Xin chớ trách
Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014
Xin chớ trách
vì sao tôi vội vã, Bước
khập khễnh – trên lối về - lộng gió.
Vội vẫy tay !!
Rồi buồn bã, quay đi! Và
chung quanh nghe cửa hồn bỏ ngõ.
Chia li nào, hồn
chẳng ít hao đi, Ôi
run lên !! Từng hơi thở mùa đông
Và ngôn ngữ - sao
vụng về vô nghĩa. Ánh mắt
mờ - xáo động biển mênh mông,
Có thấm thía là
trời cao thấm thía, Nhìn
bốn phía chân trời trùng trùng sóng.
Có tái tê – là
biển cả tái tê.
Tôi vội vã vì – em là lẽ sống,
Có thấm đau là
từ lúc quay về, Nên thôi em – Chớ có hỏi vì sao ?
Đường hoang
rộng lê thê từng bước mỏi. Trả lời sao?! Tôi biết trả lời sao,
Chớ có hỏi – vì
sao đường đá sỏi, Trong tâm tưởng tình dạt dào chợt đến .
Sao khác đi hoa
lá – nói giùm tôi. Một lần chia li – trọn đời lưu luyến,
Sao mắt mờ, sao
khát đắng khô môi, Nên âm thầm đưa tiễn – bước em đi.
Và sao nữa –
nói giùm tôi sao nữa? ! Lỡ ngày mai – em có trách móc gì,
Vắng một bữa –
hồn đau tê – một nửa, Tôi lặng lẽ - cúi đầu đi – buồn bã .
Xa một lần, tay
mỏi, bước lơi chân.
Vội quay đi, quay
lại biết bao lần,
Định muốn nói –
nhưng ngại ngần không nói.
Em đi rồi – để
cho hồn bối rối,
Đã bao lần ấp
úng – nhưng lại thôi.
Và nhủ thầm – chưa
phải lúc – biết rồi,
Lỡ mai mốt – đành
tiễn đưa – rát vội.
Trước một phút –
sao lòng mừng quá đỗi,
Sau một giây – sao
bối rối – kỳ ghê,
Đôi bàn tay – ôm
giông tố hoan mê,
Trường Sa - T.V.K
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét